Liu Bo Wen - Ah Xiu

Liu Bo Wen - Ah Xiu
Eric Huang Shao Qi - Pally Jian Pei En

Reader's feelings

Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn | A Tú_một trái tim chưa biết nồng say!


Tôi đã từng xem rất nhiều, rất nhiều bộ phim. Cũng đã từng xúc động, từng cảm thông cho số phận của nhiều nhân vật, nhưng nó chưa hề động lại trong tôi nhiều suy nghĩ, nhiều cảm xúc như bộ phim Thần cơ diệu toán LBO. Không hiểu sao tôi lại dành nhiều tình cảm và tâm tư cho bộ phim này đến vậy, hay nói đúng hơn là tôi dành tình cảm rất đổi chân thành cho cặp đôi Ôn-Tú. Khi xem hết P.5 trên THVL1 tôi đã tò mò muốn biết xem chuyện tình Ô-Tú ra sao, có giống như chuyện tình Lương-Chúc, nên tôi đã lang thang lên mạng để tìm lời giải đáp cho mình.
Nhưng hởi ơi! Thất vọng quá! Đau lòng quá! Buồn bã quá đi thôi! Xem đoạn video A Tú chết, mọi hy vọng, mọi náo nức, mọi nôn nao trong tôi đều sụp đỗ. Thương A Tú quá! Tôi đã nghẹn ngào… và tôi đã khóc. Có cái gì đó tiếc nuối, có cái gì đó cào xé lòng tôi. Mọi hình dung, mọi suy tưởng của tôi về bộ phim đều bị xáo trộn, bị rạn nức… và rồi vỡ tan. Nhưng không hiểu sao vào những giây phút đó trong đầu tôi bỗng vụt lên một tia hy vọng dù rất mong manh, bé nhỏ: “Uhm, chắc B.O kêu A Tú giả chết đây?”. Không cam tâm, tôi nhất định phải xem thêm vài đoạn video sau khi A Tú chết thử coi sao.
Thế là hết! Còn gì nữa đâu mà hy vọng, mà chờ đợi. Tôi đã từng hy vọng AT và B.O sẽ có một tình yêu trọn vẹn, nhưng rồi thất vọng khi AT chết đi và tuyệt vọng khi LBO mở rộng vòng tay ôm trọn vào lòng một người con gái khác. Lúc đó tôi đã quyết định sau này sẽ không xem tiếp phim này nữa. Nhưng suy đi nghĩ lại, tôi muốn biết vì sao AT chết và LBO đã đau lòng như thế nào??? Sự đau khổ, những tiếng nấc,… và cả những giọt nước mắt của B.O sẽ phần nào làm tôi nguôi lại. Có tàn nhẫn quá không khi tôi nói ra những điều này??? Nhưng tôi sẽ chỉ xem hết P.7 thôi, còn khi người mới xuất hiện tôi sẽ không xem nữa, còn vì sao chắc tôi cũng không cần nói rõ.
Càng tìm hiểu về sau (P.8, P.9) thì tôi càng đau lòng thay cho AT và thương AT quá. Cũng như Ngoc Sang hoa sen, tôi đã hòa mình vào AT để cùng cười, cùng khóc, cùng hạnh phúc, cùng đau khổ, cùng ghen tuông với AT khi B.O có chút gì đó với “một người” mà không phải là AT. Từng lời nói, cử chỉ, từng hành động của B.O đối với AT tôi đều quan sát rất kỹ để rồi cảm nhận, rồi cười, rồi khóc, rồi hạnh phúc, rồi đau khổ. Lúc B.O vì HTT đã để mặc AT đứng một mình nức nở bên bàn thờ của người cha vừa mới mất sau câu nói “Cám ơn muội, huynh thay mặt TT cám ơn muội” rồi vội vã bỏ đi đã khiến tôi đau lòng như chính mình mới là AT. Rồi khi B.O ôm chầm lấy TT trước mặt AT, hay khi B.O có chút tình cảm với TTK cũng làm tôi hờn ghen thay AT (tôi nói ra như vậy chỉ để nói với các bạn rằng: tôi rất yêu A Tú). Cũng từ đó tôi nghĩ, với B.O chỉ riêng AT thôi là không bao giờ đủ. Và cái chết của AT có lẽ nó giúp cô bớt đau khổ hơn nhiều so với việc sống mà nhìn B.O chia sẻ tình yêu cho người con gái khác, vì tôi không tin trái tim đa tình của B.O cả cuộc đời này chỉ có mình AT là duy nhất mặc dù tôi tin rằng Ôn sẽ yêu AT cho đến khi rời bỏ cõi đời.
Còn AT từ lúc bắt đầu cho đến lúc chết đi, trái tim cô chỉ có mỗi một người là B.O. AT đã sống, đã cười, đã khóc, và đã chết cũng chỉ vì một người là…L.B.O mà thôi. Tình yêu của AT dành cho B.O là bất diệt, là trọn vẹn, tràn đầy, là mãi mãi. Là không bị xói mòn theo thời gian, là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, Thiên trường Địa cửu. Tình yêu ấy không phải là một tình yêu mù quáng mà là một tình yêu cao thượng, vượt lên trên mọi thứ tình cảm bình thường. Là một tình yêu chỉ có cho đi và cho đi… mà không đòi hỏi bất cứ sự đáp trả nào. AT đã vì B.O chấp nhận làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần nghỉ đến B.O là trái tim nhỏ bé vốn rất mềm yếu của AT bổng trở nên mạnh mẽ lạ thường, cho dù hiểm nguy, dù khó khăn gian khổ, cho dù phải mù lòa và kể cả cái chết cô đều không thấy sợ, đều cam tâm tình nguyện mà không mảy may đắn đo, suy nghĩ. Khi B.O giả chết không cho AT biết, AT đã tự vẫn để được chết cùng B.O.

Những tưởng những gì AT làm sẽ được đền đáp
Những tưởng hạnh phúc sẽ đến với AT vì cô xứng đáng được như vậy
Những tưởng sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ
Những tưởng rồi đây trên môi cô luôn nở nụ cười mãn nguyện
Những tưởng tình yêu của B.O đối với AT là sâu đậm
Những tưởng AT là duy nhất trong lòng của B.O
Những tưởng những lời hẹn ước của B.O là bản tình ca bất tử
Những tưởng B.O sẽ sống xứng đáng với AT
Nhưng tất cả đều tan tành vỡ vụn sau cái chết nghiệt ngã, đau thương của AT trong ngày hôn lễ. Tôi vừa buồn, vừa thất vọng, và có cả đau lòng khi tất cả những điều tốt đẹp mà tôi mong chờ phút chốc bỗng vụt bay. Có thể nói AT chết đi trên ngưỡng cửa của thiên đường. Cô chết trong vòng tay của người mà cô yêu bằng cả sinh mạng, chết trong nụ cười của ngày vui nhất đời cô. AT đã chết. AT không hối tiếc bất cứ điều gì cả mà cô chỉ lo rồi đây ai sẽ chăm sóc cho B.O? Ai sẽ lo cho B.O từng chum trà, từng miếng ăn, giấc ngủ,… AT ngốc ngếch, cô thật đáng thương! Hạnh phúc vừa chạm vào tay chưa kịp cảm nhận thì nó đà vụt mất.
Từ khi gặp lại B.O thì trong cuộc sống của AT đã không còn tồn tại khái niệm của cái chết. Nhưng rồi cuối cùng AT cũng chết. Chết vì người mình yêu với AT đó là hạnh phúc. Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt tôi tuôn rơi,… và tôi đã khóc cùng AT. Tôi thương quá một chuyện tình dỡ dang, tôi thương quá một tình yêu có duyên không nợ. Tôi những tưởng trái tim B.O sẽ không còn sự rung cảm để yêu? Không còn chỗ để chứa thêm một bóng hồng nào ngoài AT. Nhưng tôi thất vọng quá, đau lòng quá! Trái tim tôi như se thắt lại khi ánh mắt, nụ cười, vòng tay siết chặt của B.O dành cho AT ngày nào đã được trao cho người con gái khác. Liệu AT có đau lòng, có buồn, có giận hay không khi cô biết rằng người mà cô đã yêu sâu đậm, thiết tha, nồng nàn, say đắm cho đến chết, người mà đã từng nói với cô biết bao lời hẹn ước, thề nguyền giờ đây trong tim đang xóa dần hình bóng của cô để thay vào bóng hình của người con gái khác??? Chắc là không, vì nói như p3tu “tình yêu của AT là thứ tình yêu vượt lên cả tình yêu đôi lứa”. Hơn ai hết, AT luôn mong cho B.O hạnh phúc, chỉ cần B.O hạnh phúc AT cũng sẽ hạnh phúc, bởi lẽ yêu là mong cho người mình yêu hạnh phúc, vui với niềm vui, buồn với nỗi buồn của người mình yêu. Trái tim AT thánh thiện quá, trong sáng quá! Có điều…AT sẽ không bao giờ nghĩ rằng cái hạnh phúc ấy lại đến với B.O vội vàng và nhanh đến vậy. Nhanh đến độ nụ cười trên môi ngày biệt li còn chưa kịp tắt, nhanh đến độ giọt nước mắt của B.O còn chưa khô nơi vầng trán của AT. Cho dù vậy, có lẽ AT cũng sẽ không hờn, không giận B.O. Nhưng chắc rằng AT sẽ khóc thật nhiều trong âm thầm, lặng lẽ, khóc thật nhiều trong ngày hạnh phúc của B.O. Để rồi cay đắng nhận ra rằng mình đã đứng bên lề cuộc sống của B.O tự bao giờ. Và những giọt nước mắt khi ấy là quá muộn màng với AT và vô nghĩa đối với B.O. Có cái gì đó mâu thuẫn, đối lập giữa hai dòng suy nghĩ. Mừng cho hạnh phúc của B.O nhưng AT lại khóc. Hạnh phúc và đau khổ quyện vào nhau thành một khối nặng trĩu trong tâm hồn AT. Vì xét ở một góc nào đó trái tim AT cũng như trái tim của bao nhiêu người con gái khác. Cũng mỏng manh, bé nhỏ; cũng biết thổn thức, ngậm ngùi.
AT ngây thơ quá! Ngốc nghếch quá! Tội nghiệp quá! Đáng thương quá! Và cao thượng quá! Thương AT bao nhiêu thì lại buồn B.O bấy nhiêu. Bao nhiêu lời thề, bao nhiêu lời hẹn ước, bao nhiêu là kỷ niệm, bao nhiêu là ân tình mà AT dành cho Ôn, bao nhiêu giọt nước mắt, bao nhiêu sự hy sinh của AT và cả cái chết của cô chẳng lẽ B.O quên dễ dàng đến vậy hay sao? Nếu thế thì cái chết của AT thật oan uổng, thật đáng thương biết nhường nào, và cái chết của cô chẳng khác nào tạo cơ hội cho trái tim vốn dĩ rất đa tình của B.O được tự do bay nhảy. Ôn đã khóc thật nhiều trong ngày AT ra đi. Đó là một sự hiển nhiên chẳng biết có nói lên được điều gì? Vì Ôn được xem là người có tình có nghĩa, những người bạn hữu, cả những người Ôn quen biết khi họ chết đi Ôn đều rất đau lòng. AT có thể nào là một trong số đó mà thôi??? Rồi không lâu sau, những ký ức về AT trong Ôn sẽ tựa như những vết bụi mờ sau trận mưa rào mùa hạ.
“Chỉ có vài hôm nửa thế rồi
(Người ta thương nhớ có ngần thôi!)
Người ta nhắc đến tên nàng để
Kể chuyện nàng như kể chuyện vui”
(Nguyễn Bính_ Viếng Hồn Trinh Nữ)
Lời thề hẹn hôm nào phút chốc như gió thoảng mây bay. AT đã yêu Ôn trọn lòng sao Ôn nỡ xem nhẹ tình yêu của AT? Dẫu biết rằng khi AT chết là mọi dự định nhỏ bé về tương lai của hai người cũng chấm hết. Nhưng “chết là thể xác còn là tinh anh”. Có lẽ hồn AT luôn quanh quẩn bên B.O để được thấy Ôn cười, được nghe Ôn nói “tình yêu lớn lên bởi thời gian và chết đi cũng bởi thời gian”, nhưng chỉ có điều tôi không ngờ với B.O nó lại nhanh đến vậy. Sao Ôn có thể sống thanh thản, ấm êm bên người con gái ấy mà không nghĩ gì đến cô sư muội đáng thương nơi lòng đất lạnh?! Có khi nào kề cận bên người ta Ôn nhớ về AT? Và có bao giờ B.O cho hạnh phúc của mình dừng lại vài giây để hỏi lòng thứ hạnh phúc ấy có từ đâu???
Đó là từ miếng ăn mà AT đã nhường cho Ôn trong những ngày hoạn nạn
Đó là từ việc AT chấp nhận hy sinh đôi mắt của mình để giải độc cho Ôn
Đó là từ máu và nước mắt của AT trong ngày hôn lễ. Cả cuộc đời theo B.O.
Đến lúc chết đi B.O đã cho AT mang theo được những gì? Đó là một tình yêu đang bị bào mòn, đó là một giọt nước mắt trong như pha lê, và đó là một nụ hôn đầu tiên cũng là cuối cùng Ôn đặt lên vầng trán lạnh vô hồn của AT. Một tình yêu sắc son, sâu nặng; một trái tim chưa biết nồng say, giờ đây chỉ còn là một nấm mồ lẽ loi, hiu quạnh.
Suy cho cùng tôi chỉ buồn chứ không hờn giận B.O. Cũng như tôi không nói B.O phản bội AT, tôi chỉ nói rằng tình yêu của B.O dành cho AT là không trọn vẹn như những gì mà B.O đã hứa, tình yêu ấy không đong đầy như tình yêu của AT dành cho B.O và chỉ có tình yêu của AT là vẹn nguyên, là vĩnh cửu, là không già theo năm tháng, và cô đã mang nó theo xuống chốn cửu tuyền.
Đành rằng AT chết là hết, nhưng B.O phải sống cho xứng với sự hy sinh, với tình yêu mà T dành cho Ôn. B.O đã nợ AT quá nhiều, nếu có kiếp sau, kiếp sau...và ngàn vạn kiếp sau nữa có lẽ B.O cũng sẽ không trả hết cho AT.
Ôi một tình yêu thủy chung và một tình yêu đang dần quên lãng
Ai là người lãng quên và ai là người chung thủy???
Kẻ nằm dưới mồ sâu đã mang theo tình yêu chung thủy
Hay kẻ ở trần gian đang trọn thủy tròn chung???
Tôi cũng đồng ý với Ngoc Sang hoa sen là đạo diễn không nên để L.B.O yêu hay thành đôi với bất kỳ người con gái nào khác, mà nên để B.O dựng một túp lều sống bên cạnh mộ AT đến cuối đời sau khi đã giúp Hoàng Thượng bình ổn thiên hạ. Nó như là một minh chứng cho tình yêu mà B.O dành cho AT cũng đong đầy, sâu đậm. Không phải là tôi ích kỷ với B.O mà là tôi muốn giữ một hình ảnh L.B.O với trung-hiếu-nghĩa-tình đều vẹn vẽ. Mặc khác, vào thời điểm lúc bấy giờ thì hình ảnh một người sống trong cảnh điền viên "núi láng giềng, chim bầu bạn" hẳn không có gì là cô đơn, lạ lẫm. Có mâu thuẫn không khi tôi nói rằng cuộc đời B.O không chỉ có mình AT nhưng lại muốn Ôn sống mãi bên AT đến cuối đời?! Thôi thì cứ xem như đó là lý lẽ của con tim tôi vậy!!!

Đêm nay lạnh vì trời giăng mưa bão
Tiếng gió rì rào thổi quanh nấm mồ đơn
Muội lại quay về nhìn những nét thân thương
Trên gương mặt huynh đang nồng say giấc ngủ
Kéo chăn ấm đắp cho người năm cũ
Ngồi bên huynh đến trời sáng canh năm
...
Nhưng sao đêm nay cửa phòng huynh khóa chặt
Muội bàng hoàng khi không thể bước qua
Muội ngỡ ngàng dưới sắc đỏ đèn hoa
Cánh cửa phòng đêm nay thấy gần nhưng xa dịu vợi
Chân ngã quỵ muội ngậm ngùi tự hỏi
Đã từ bao giờ...
Từ bao giờ trong cuộc sống của huynh
Muội trở thành người đứng bên cánh cửa???
Sư huynh hởi nở quên tình tiểu muội
Lời hẹn ước hôm nào thoảng như gió như mây
Muội nức nở bên này, huynh bên ấy có hay
Sao đành đoạn gieo đắng cay lòng muội?
Nước mắt tuôn rơi trong nghẹn ngào tức tưởi
Giờ còn huynh đâu để lau hộ cho mình
Từ hôm nay và mãi mãi về sau
Khi muội khóc sẽ tự tay mình lau lệ
(Dòng lệ tình nhỏ giọt bởi vì yêu)
Muội lầm lũi trở về bên ngôi mộ quạnh hiu
Và bậc khóc như chưa từng được khóc
Giọt mưa đêm hay lệ tình làm ướt mắt
Lạnh đất trời hay lòng muội giá băng?
...
Vội vàng chi. Huynh hởi vội vàng chi...?
Giọt nước mắt còn chưa khô nơi vầng trán
Nụ cười biệt ly ngày nào còn chưa tắt
Rượu giao bôi còn phản phất ở bờ môi
Tan nát lòng Vương A Tú huynh ơi...
Tim ngừng đập vẫn nhói đau lồng ngực trái.

PS: Xin cho mình gởi lời cám ơn đến tác giả của bài viết này, cảm ơn bạn rất nhiều, những cảm xúc trong lòng bạn cũng chính là những cảm xúc trong lòng của mình. Mình cũng rất yêu, rất yêu con người của tỷ tỷ, tỷ ấy đã yêu và đã trao ra một tình yêu quá cao đẹp, quá trong sáng và thuần khiết…Mình cũng nhận thấy là L.B.O rất yêu A Tú, đặc biệt được thể hiện ở P.7, nhưng tình yêu đó không cao đẹp bằng tình yêu của A Tú đã trao ra, ít nhất là đã không hề dành trọn vẹn cho A Tú!!!
Lưu Bá Ôn là một chính nhân quân tử trọng tình trọng nghĩa, đối nghịch với Triệu Quân Dụng, B.O chủ trương dùng nhân nghĩa để trị vì thiên hạ, đối với bạn bè đều đặt nhiều tình cảm vào đó, Sương Hồng, Thiên Kiều B.O luôn xem họ là những tri kỷ trong cuộc đời, cũng như đối với một gia đinh trong phủ là Thiên Lương khi chết B.O cũng đã rơi rất nhiều lệ…Đối với ai B.O cũng như vậy, còn A Tú, cô chỉ là một người con gái rất đỗi bình thường, một người con gái, một khi đã yêu ai sẽ đặt hết tâm tư tình cảm của mình vào người đó. Trong trái tim A Tú, ngoài sư huynh Lưu Bá Ôn của cô ra thì không còn ai khác, vì sư huynh, A Tú có thể làm tất cả mọi việc, kể cả phải bỏ luôn cả tính mạng này, cô cũng không ngần ngại. Nếu như phò tá Chu Nguyên Chương trị vì thiên hạ là thiên mệnh của Lưu Bá Ôn, cả đời này không thể dứt bỏ, thì đối với A Tú, cả đời này không thể dứt bỏ chính là đi theo sư huynh của cô, A Tú tội nghiệp, sinh ra chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là đi theo con đường của sư huynh cô! Một A Tú hồn nhiên trong sáng, đơn thuần nay vì Lưu Bá Ôn, dấn thân vào chốn quan trường đầy hiểm ác. Nơi quan trường đen tối đã bào mòn dần nụ cười  thuần khiết ngày nào trên gương mặt ngây thơ của tiểu sư muội A Tú, bây giờ, mỗi ngày, mỗi phút giây, A Tú đều lo lắng cho sự an toàn của sư huynh sẽ bị hãm hại trước những âm mưu hiểm ác của bọn gian thần. A Tú càng đau khổ hơn khi cả hai người đều có tình cảm với nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, cô càng đau đớn khi biết mình là nhược điểm duy nhất của sư huynh, những kẻ muốn hãm hại Lưu Bá Ôn đều nhắm vào A Tú. A Tú cũng rất khổ sở vì điều này, A Tú không muốn trở thành gánh nặng cho sư huynh, lại càng không thể nào rời xa sư huynh, cả đời này, đi theo LBO, sống vì LBO, chết vì LBO, có lẽ là thiên mệnh của Vương A Tú!