Liu Bo Wen - Ah Xiu

Liu Bo Wen - Ah Xiu
Eric Huang Shao Qi - Pally Jian Pei En

22 thg 3, 2011

Cảm xúc - Ở hiền gặp lành?

Tôi chưa yêu vì vậy không biết hương vị của tình yêu là thế nào, ngọt, đắng và chát. Cái vị ấy có hấp dẫn không, nhưng tôi cảm nhận được điều ấy qua tình yêu trong các bộ phim.

Tôi là người cổ hủ và hoài cổ vì vậy rất ủng hộ cho tình yêu chung thủy và không bao giờ để mắt đến thứ tình yêu tay ba tay tư. Đơn giản vì tôi không thích điều đó. Vì vậy, tôi rất thích phim TCDT Lưu Bá Ôn và yêu mến A Tú. Một cô gái trong sáng và hiền lương. Một cô gái mẫu mực của tình yêu chung thủy, hy sinh hết mình cho tình yêu. Có lẽ, nếu khi yêu, tôi sẽ ích kỷ và giành lấy hạnh phúc cho mình mà có thể sẽ bỏ quên người xung quanh, nhưng A Tú thì không thế. Cô không những lo nghĩ cho LBO mà còn lo nghĩ cho cả gia đình LBO, cho mẹ anh ấy, Mai Ngọc Lâm. Cô không những chấp nhận hy sinh thân mạng cho LBO mà còn có thể hy sinh thân mạng cho mẹ anh ấy để thay anh giữ tròn đạo hiếu.

Phải, yêu đến đứt ruột, muốn sống cùng người mình yêu đến trong mơ cũng luôn nghĩ đến nhưng vẫn đặt hạnh phúc của LBO lên hàng đầu. Từ những tập phim đầu tiên, bức tranh gia đình của A Tú là một màu u ám. Cô bé mồ côi A Tú được sư phụ đem về nuôi dưỡng, cái khát khao có người thân luôn đốt cháy trái tim cô. Nhưng oan nghiệt thay, cái hạnh phúc đầu tiên của tình thân được bùng cháy thì đã nhen nhóm sự phân ly, khổ hận...Có phải Ông trời đã ghét ganh với cô không? Cho cô tìm thấy cha thì liền sau đó cướp mất của cô, cho cô yêu và được yêu một người tài giỏi nhưng hữu duyên vô phận, chỉ suốt đời sống như cái bóng dật dờ bên LBO.

A Tú không độc ác, không nhẫn tâm nhưng vẫn chịu nhiều trái ngang, cái câu nói "ở hiền gặp lành" đã không ứng nghiệm trên cuộc đời cô, nhưng câu nói "yêu không là sở hữu mà là có thể làm cho người mình yêu hạnh phúc" cô đã làm được một cách triệt để mà không ai có thể qua được cô.

A Tú biết, nếu để mẹ của LBO mất, anh sẽ rất đau khổ vì mẹ chỉ là duy nhất, còn cô thì có thể thay thế được, nếu cô chết đi, LBO cũng sẽ rất đau khổ nhưng một thời gian sau, anh sẽ tìm được một người có thể sẽ tốt hơn gấp ngàn lần cô để thay thế cô mà bầu bạn, sống trọn kiếp người và nếu LBO sống dai thì có thể thay thế nhiều người như thế (Tôi đang cười vì câu nói của mình, dù biết rằng trong thâm tâm chưa có một người nào có thể làm tốt sứ mạng hy sinh vì người khác hơn A Tú, cô đã đoạt cúp vô dịch nhưng tôi vẫn thường ưa nói như thế...) A Tú đã suy nghĩ giùm cho LBO, cả cuộc đời cô luôn nghĩ giùm anh như thế và cái chết của cô chính là lần nghĩ giùm và thay mẹ anh chấp nhận số phận cuối cùng trong hàng vạn cái nghĩ giùm của cô cho LBO. Thôi thế cũng được, tôi đã tự an ủi mình trong cách nghĩ đó, phải, chết trong sự tiếc nuối, chết trong sự an lòng, chết trong sự hoàn thành, chết trong sự chấp nhận và chết trong vòng tay xiết chặt cùng những giọt nước mắt nóng của LBO âu cũng là cái hạnh phúc cuối cùng mà A Tú có được. Có những cái chết làm cho người ta hụt hẫng và đau xót, nhớ mãi không nguôi. Đó chính là một Vương A Tú khi sống cũng như đã chết mãi là người hữu ích, mãi là người mà không ai có thể thay thế được.

(Bài cảm nhận của ss Sen - Cảm xúc phim.DAN)

10 thg 2, 2011

P7-"Lưu phu nhân"


Kk: A Tú, qua đêm nay, muội sẽ là thê tử của huynh rồi - Lưu phu nhân.
Tt: Lưu phu nhân. Muội chờ đợi nghe tiếng xưng hô Lưu phu nhân này đã rất lâu rồi. Sư huynh, chúng ta thực sự sắp thành thân?
Kk: Đương nhiên là thực rồi. Cho dù HT không ban hôn huynh cũng sẽ cưới muội về làm vợ.
Tt: Nhưng mà đôi mắt của muội…
Kk: A Tú, mẹ không phải đã nói rồi sao? Mắt của muội không phải là không thể trị được. Huynh sẽ nghĩ cách để chữa trị đôi mắt cho muội.
Tt: Nhưng mà chúng ta thực sự có thể thành thân sao? Huynh không phải đã từng nói sư phụ nói là…
Kk: Sư phụ nói gì không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là muội và huynh.
Tt: Sư huynh, muội thực sự rất muốn gả cho huynh…

“Mệnh cách của các con.
đã bị ông trời nguyền rủa.
Nếu như các con muốn kết hợp.
sẽ tạo thành sinh ly tử biệt.
con phải luôn luôn ghi nhớ.
không thể nghịch thiên hành sự được.”

Kk: A Tú, nhưng mà bây giờ không giống như trước kia nữa. Bây giờ là do HT ban hôn. HT là chân mệnh thiên tử. Chúng ta nhất định có thể phá bỏ được lời nguyền của thiên mệnh.
Tt: Nếu như không thể thì sao?
Kk: Nhất định có thể được. A Tú, hai chúng ta chỉ cần kiên định tình yêu của mình, nhất định có thể phá giải được lời nguyền của thiên mệnh. Huynh đã nói rồi. Huynh sẽ dùng thời gian cả đời huynh để sống cùng muội. Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời huynh, huynh sẽ không bỏ qua cơ hội này. Huynh muốn đi đối mặt với nó. Huynh muốn cùng ông trời tranh đấu. Cho dù muốn huynh chết, huynh cũng sẽ dũng cảm đi tranh đoạt hạnh phúc của chúng ta.
Tt: Sư huynh, huynh có biết muội thực sự rất yêu huynh không? Nhưng mà cảm giác bây giờ của muội…không phải là vui mừng mà là sợ hãi, muội rất sợ. Muội không muốn dùng sự sống chết của huynh để hoàn thành giấc mộng của muội. Muội không muốn, muội không muốn làm như vậy.
Kk: A Tú muội nghe huynh nói. Muội nghe huynh nói. Ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta nhất định có thể nhân định thắng thiên. Huynh tin rằng, chúng ta nhất định sẽ có một kết thúc mỹ mãn. Muội phải tin tưởng huynh.
Tt: Sư huynh.

22 thg 1, 2011

Cảm xúc - Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn - Hàn Quan Lệ

Bài dự thi Cảm xúc phim 22 của ss Sen:

Hôm nay, cái se se lạnh của mùa đông làm tôi hơi chút rung mình, nhướn người qua khung của sổ, tôi nhìn xuống đường, đường phố tấp nập của mùa lễ hội. Các đôi trai gái vui vẻ trong các bộ phục trang bắt mắt dạo đi trên phố thị, bất giác tôi mỉm cười vì thấy mình cô độc. Như thói quen, tôi bật đĩa và nghe những bản nhạc mà mình yêu thích, tiếng hát của Hồ Ngọc Hà cất lên, làm tim tôi như ngừng đập vì nghe đâu đây nỗi đau của sự ly biệt.

Đêm đi qua, sao tim buốt giá
Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ một đời
Em yêu anh, yêu không hối tiếc
Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương
Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi
Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào
Dù lòng vẫn biết là thế.....mà vì sao em vẫn không thể quên
Em không thể quên được người....
Xin cho em quên, xin cho em quên
Em thôi quay nhìn lại
Xin cho em quên, xin cho em quên
Em...thôi không nhung nhớ
Lời bài hát cùng cảm xúc của nó làm tôi nhớ đến bộ phim mà mình rất yêu thích Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn. Tôi yêu thích bộ phim này không phải vì cốt truyện hay, tạo hình đẹp mà đơn giản vì tôi đồng cảm với cặp đôi Lưu Bá Ôn và tiểu sư muội A Tú, một cô bé hiền lành dễ thương và có phần thật thà ngốc nghếch. Tình yêu của họ trãi qua ngàn trùng sóng gió cứ ngỡ chặn cuối cùng họ sẽ được tay trong tay, bước đi du ngoạn giang sơn nhưng ngờ đâu chính vì cái bản chất lương thiện của A Tú mà tình yêu của họ mãi chia cắt trong chính ngày họ quyết định sẽ là của nhau.
Cái giá lạnh của mùa đông thường làm cho con người ta tương tư và sầu não. Người không một mảnh tình thì ngồi trong chăn ấm và nhấp nháp vài miếng bánh cùng tách trà nóng hổi, hạnh phúc bình dị nhưng người có tình yêu nhưng người yêu đã mãi mãi ra khi tình yêu của họ còn nồng say thì cái cảm giác lạnh giá lúc này là một thứ thuốc độc không nặng và không nhẹ. Nó chỉ tim vào tâm hồn người ở lại một chất độc ly biệt, chất độc tiết nuối, nhớ nhung khôn nguôi, chất độc lạnh giá của tâm hồn và chất độc khổ đau. Lưu Bá Ôn có lẽ đang bị cái chất độc ấy hoành hành, trông dáng vẻ và khuôn mặt anh thật đau khổ. Một tâm hồn vật vã nhớ thương da diết và khổ đau trong một thể xác mệt mỏi rã rời.
Phải, giờ đây, Lưu Bá Ôn đau khổ biết bao nhiêu khi không thể chấp nhận sự thật là A Tú đã mãi mãi bỏ anh mà đi. Ngày cũng như đêm Lưu Bá Ôn nhìn vật nhớ người, cái bóng dáng mỏng manh nhưng đầy nghị lực ấy không một lúc nào biến mất trong đầu óc của anh, nước mắt không khóc mà chảy mãi trên má của anh, kỷ niệm chợt ùa về….
Tú: Sư huynh…
Ôn: A Tú
Tú: Sư huynh, nếu có kiếp sau, huynh có chịu ăn những món muội nấu không?
Ôn: Huynh chịu mà, huynh muốn đời đời kiếp kiếp đều ăn những món do muội nấu. Nếu có kiếp sau chúng ta nhất định làm phu thê.
Phải rồi, trên đời này ngoài muội ra thì không có ai có thể nấu ăn ngon như vậy, ngoài muội ra chẳng có một ai có thể hiểu rõ huynh mà nấu vừa khẩu vị cả, chỉ có muội, một mình muội mà thôi.
……
Tú: Sư huynh, huynh gặp phải khó khăn…muội càng không thể đi. Nếu huynh khi quân
muội sẽ cùng huynh đi ngàn dặm.
Vận mệnh chính là muốn chúng ta trở thành sư huynh muội
Vận mệnh chính là muốn chúng ta bạc đầu giai lão
Vận mệnh, hai chữ ấy đã cướp đi A Tú của Lưu Bá Ôn mãi mãi. Có ai hiểu cho tâm trạng của Bá Ôn lúc này không? Một thứ tâm trạng chán chường tột độ, một tâm trạng phẫn uất tột độ và cuối cùng là một tâm trạng đau khổ tột độ. Nếu có thể chết đi, Bá Ôn cảm thấy là ân huệ.

Giống như bài hát ấy, chỉ khác ở đối tượng.
Đêm đi qua, sao tim buốt giá
Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ một đời
Em yêu anh, yêu không hối tiếc
Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương
Lời bài hát ấy lại cất lên làm tôi như đau cùng nỗi đau của Lưu Bá Ôn, cùng anh nhớ về A Tú, cùng anh nhìn lên bầu trời xa xăm muôn ngàn vì sao lấp lánh, có lẽ nơi ấy có riêng một tòa lâu đài cho cô tiểu sư muội thơ ngây, ngốc nghếch nhưng đáng thương trú ngụ.
Và từng đêm, rồi từng đêm, bên ngoài trời đang mưa, cái giá lạnh của những giọt nước cùng cái khí trời ẩm ướt làm cho trái tim người ở lại đang chịu nỗi đau của sự cào cấu từng vết từng vết đến mức cứ ngỡ sẽ lịm tắt vì nỗi đau ấy. Giờ đây, trong căn phòng vắng lặng này chỉ một mình Bá Ôn chơi vơi, nửa đêm thức giấc, giọt lệ trên má lại chực chờ rơi xuống, từng kỷ niệm xưa lại ùa về. Còn đâu nữa, giấc mơ cùng nhau du ngoạn giang sơn, cùng nhau tìm về nơi thâm sơn cùng cốc vui hưởng cuộc sống, còn đâu nữa nụ cười ấm áp, còn đâu nữa đôi mắt to tròn đen nháy đôi mắt mà “Trong mắt của sư huynh, đôi mắt của muội là đẹp nhất, đẹp nhất trên thế gian này. Năm xưa lần đầu tiên lúc sư huynh nhìn vào mắt muội, bắt đầu kể từ lúc đó, huynh đã thích muội rồi. Mỗi lần huynh nhìn thấy muội, trong mắt huynh chỉ có hình bóng của muội.” Giờ đây đôi mắt ấy mãi mãi khép chặt trong cõi vĩnh hằng. Bá Ôn không muốn nhìn thấy muội ra đi như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp giống như cha mẹ nó sao?

A Tú, muội đã không giữ lời hứa với sư huynh rồi, muội đã không giữ lời hứa, thật sự là như vậy. Muội có biết, giờ đây sư huynh như thế nào không?
Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi
Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào
Dù lòng vẫn biết là thế...mà vì sao em vẫn không thể quên
Em không thể quên được người....
Lời bài hát lại cất lên, tôi cứ ngỡ hai đất nước hai con người giờ đây thật gần và gần đến mức tôi có thể cảm thấy nỗi đau của Lưu Bá Ôn, tôi có thể nhìn thấy giọt nước mắt của anh, tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của một kẻ đáng thương đang phải chịu dày vò của sự mất mát.
Sư huynh thật sự không thể nào tin là muội thật sự rời xa huynh vĩnh viễn, quanh đâu đây, hơi ấm của muội vẫn còn phảng phất, tiếng gọi trìu mến quen thuộc ngày nào của muội như văng vẳng bên tai “sư huynh”, nụ cười, ánh mắt…tất cả vẫn như còn đó nhưng sao huynh không thể với tới muội được, không thể ôm muội vào lòng như ngày nào được nữa. Sư huynh làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây! Sự thật là muội không còn bên cạnh huynh nữa. Cái cảm giác này thật khó chịu, khó chịu hơn vạn tiễn xuyên tim, thà một lần cho huynh được chết đi trong nhè nhàng còn hơn để huynh phải đớn đau, dằn vặt trong cô đơn, trong nỗi đau mất muội.
Lưu Bá Ôn này đã nợ ân tình muội quá nhiều, chỉ vì lo cho đại nghiệp an bang trị quốc mà phụ tấm chân tình của muội hết lần này đến lần khác, muội không trách sư huynh nhưng huynh tự trách bản thân mình. Giờ đây, khoảng khắc không có muội, huynh chỉ muốn được nắm tay muội dưới hoàng tuyền nhưng cũng chính vì nghiệp lớn, mà ước mơ nhỏ nhoi ấy cũng không thực hiện được, nhưng thà để huynh được chết cùng muội mà bớt đi nỗi khổ mất mác hiện giờ còn hơn để huynh sống như chiếc bóng dật dờ trong hoang vắng, trong nước mắt, trong sầu đau. Muội có biết không A Tú, sư huynh rất nhớ thương muội.
Giờ này, muội thế nào rồi, Bá Ôn chỉ như chiếc bóng dật dờ qua lại trong căn phòng trống trải này, từng khoảng khắc chỉ nhớ về muội, nhớ về những tháng năm ngọt ngào bên nhau. Cái cảm giác vết thương như đang bị người khác cứa sâu thêm vào mãi, đau đớn quá muội có biết không? Đời của Bá Ôn chỉ có mỗi A Tú, mất A Tú là mất đi tất cả, mất cả linh hồn và thể xác. Giờ đây mặc kệ tất cả, mặc kệ là đại Quốc sư, mặc kệ giang sơn, và mặc kệ gì gì đi nữa, Bá Ôn chỉ muốn muội sống lại bên cạnh Bá Ôn, cùng trò chuyện với Bá Ôn như lúc xưa, cùng được ăn món ăn muội nấu, cùng nắm tay muội đi đây đó, cùng muội vào sinh ra tử, cùng muội ngắm ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Bá Ôn ước gì giờ đây được mặc trên người những chiếc áo do muội giặc mới thơm mát làm sao, Bá Ôn ước muội đang đứng đó bên chiếc giường và trãi ra giường thẳng thớm cho Bá Ôn có một giấc ngủ an lành, Bá Ôn ước…Giờ đây những điều ước ấy trở thành lớn lao quá, Bá Ôn không còn với đến được nửa, Bá Ôn bất lực hoàn toàn, buông tay rồi. Biết là A Tú, muội đã mãi mãi rời xa sư huynh, vĩnh viễn rồi nhưng Bá Ôn đã làm cho muội một chiếc hàn bằng băng để mãi được nhìn thấy muội, mãi mãi không bao giờ mất muội. Chiếc hàn băng này chính là nước mắt của sư huynh kết thành, giọt nước mắt của tình yêu huynh dành cho muội, A Tú. Giọt nước mắt ấy chính là thứ tinh hoa của tình yêu, một tình yêu bất diệt. Giờ đây, tình yêu của huynh đang bao bọc muội, không để muội bị hủy hoại, vẫn giữ nét đẹp, sự thanh khiết cho muội như ngày nào bên cạnh huynh dù 10 năm hay 20 năm, tình yêu của sư huynh vẫn mãi bên cạnh muội, sẽ không già, không chết, nó là vĩnh cữu.
Biết rằng cuộc sống chỉ là vô thường tạm bợ, sống và chết chỉ trong gang tất nhưng cái chết của muội làm cho lòng Bá Ôn tan nát. Huynh rất hy vọng muội có thể mở to mắt ra một lần nữa nhìn sư huynh một lần nữa. Huynh rất muốn được nhìn thấy lại nụ cười của muội. Muội biết không chỉ cần huynh nghĩ tới cả đời này không còn được nhìn thấy muội nữa lòng huynh rất đau. Có lẽ người chết đi chỉ đau lòng trong lúc ấy, nhưng người ở lại thật sự đau khổ gấp nghìn vạn lần. Bá Ôn là thế! Yêu A Tú, từ ngày đầu gặp gỡ, cái nhìn đầu tiên đã làm xao xuyến con tim ấy và trãi qua nhiều năm bên nhau cùng chịu hoạn nạn gian khó, tình yêu sâu nặng ấy nói sao cho hết. Dẫu biết mãi mãi cách xa nhưng Bá Ôn vẫn cố níu kéo…

“A Tú, sư huynh đã giúp muội chuẩn bị Hàn Băng Quan rồi. Mai táng muội trong Hàn Băng Động. Sư huynh biết muội rất thích đẹp vậy thì thân xác của muội có thể ở trong động băng này mãi mãi cũng sẽ không rửa nát. Muội không chỉ mãi mãi ở trong tim huynh mà thân xác của muội cũng có thể luôn được nguyên vẹn mãi mãi xinh đẹp. Huynh biết kiếp này cực khổ cho muội rồi, đều là huynh liên lụy muội. Kể từ giây phút muội ở cạnh huynh trở đi muội luôn dùng tính mạng mình để đối đãi huynh nhưng mà sư huynh lại không thể báo đáp muội được gì. Kiếp này là sư huynh phụ muội!”
Không có gì đau khổ hơn khi người yêu ra đi mà người ở lại chưa làm gì được cho cô ấy. Cái cảm giác sự hi sinh của cô ấy luôn quấn lấy, luôn hiện diện và cảm giác như có lỗi vì phụ một tấm chân tình thì thật khó chịu. Tôi không là Lưu Bá Ôn nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau mà ông phải chịu đựng khi A Tú mất đi. Ngoài kia, tiết trời mùa đông, những chiếc lá xạc sào rơi xuống, từng cơn giá thoáng thổi qua, sào sạc, sào sạc như bước chân ai đang đi như làm tăng thểm vẻ buồn cô quạnh, bất giác tôi rung mình. Có phải là A Tú không, có phải tỷ đã về để nhìn xem sư huynh của tỷ có sống tốt không, khỏe không. Thật khó nói biết bao trong giờ khắc này, sư huynh của tỷ thật sự không khỏe, cái bóng dật dờ ấy chỉ biết khóc than sầu khổ mà nhớ về tỷ, cái bóng ấy đang bước qua lại trong căn phòng vắng, đêm khuya chốc chốc lại tỉnh giấc bước đi… Chiếc Hàn Quan Lệ đã giữ mãi nét tinh khôi trên con người tỷ, nhưng không thể giúp Lưu Bá Ôn vui vẻ hạnh phúc như xưa, vì Hàn Quan Lệ chỉ duy trì thể xác của tỷ mà không đem tỷ về bên cạnh huynh ấy được. Có lẽ giờ đây tinh thần của huynh ấy đã cùng hòa quyện với tỷ trong Hàn Quan Lệ, cùng kết tinh thành một khối ngọc sang lấp lánh không bao giờ phai mờ trên dương thế. Nhân gian hữu tình nên các đôi yêu nhau dù gặp cách trở rồi bằng mọi cách họ cũng sẽ được gần nhau. Lưu Bá Ôn và A Tú cũng sẽ như thế.

thảo thương thư
Ôn tuyết di sương
niệm y nhân
tại hà phương 


14 thg 12, 2010

Lời nguyện ước của Lưu Bá Ôn với A Tú



"Nếu muội là mây, huynh xin là gió
dìu mây bay đến khắp nẻo chân trời
Nếu muội là sông, huynh xin là biển
ở nơi nào cũng trở lại bên huynh
Nếu muội là hoa, huynh xin là nắng
ấm áp này riêng tặng chỉ mình hoa
Nếu muội là cây, huynh xin là đất
cả cuộc đời ta gắn bó cùng nhau
Và nếu muội là thuyền, huynh xin là sóng
đưa muội về với bến đỗ bình yên…"

10 thg 12, 2010

Cảm xúc – A Tú sinh ra trên cõi đời này là dành cho LBO như đó là điều tất nhiên vậy

Tình yêu ư, nó là thứ tình cảm thế nào, ra sao không ai có thể hiểu hết và nắm bắt được, chỉ biết vì nó con người có thể mất hết tất cả từ vật chất đến tinh thần. Vì người yêu, con người có thể đánh đổi cả tài sản, để rồi trắng tay. Vì người yêu con người có thể hy sinh tuổi thanh xuân chờ đợi. Mất người yêu, con người sẽ điên dại và rồi suy sụp hoàn toàn, bỏ tất cả mọi thứ. Những điều nói trên chỉ dành riêng cho một tình yêu chân thành và sâu sắc. Tình yêu đó tôi đã tìm thấy được ở A Tú. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một thứ tình yêu như vậy. Tôi chưa yêu và vì thế không thể biết được hương vị của tình yêu nhưng tôi có thể nhận biết được đâu là tình yêu chân thành và sâu sắc.
A Tú, một cô gái tầm thường, không có gì là nổi bật nhưng khiến cho người ta phải yêu mến vì cô có một trái tim chân thành. Giữa dòng người ngược xuôi, danh lợi, hẳn ai cũng muốn tìm cho mình một bến đỗ bình yên. Hơn nữa là phận gái truân chuyên thì việc tìm bến đỗ, có một danh phận là vấn đề rất cấp bách. Vậy mà A Tú không quan tâm đến điều đó, cô cam tâm tình nguyện trọn đời này sống không danh phận bên LBO.
Lễ giáo phong kiến là rất hà khác với gái không chồng và gái không giữ tiết hạnh, người ngoài họ sẽ chê cười vì cô gái ấy gặp vấn đề gì mới không có người cưới. Nhưng A Tú bất chấp tất cả vì cô ấy yêu LBO. Vì yêu LBO, cô không còn nghĩ cho mình nữa mà chỉ nghĩ cho LBO, cho đến lúc cận kề cái chết cô cũng sợ LBO sẽ cô đơn trên cõi đời này. Khi LBO gặp chuyện khó khăn cô sẵn sàng hy sinh trợ giúp...Tất cả những việc làm của A Tú chỉ dành cho LBO. Cô sinh ra trên cõi đời này là dành cho LBO như đó là điều tất nhiên vậy. Tình yêu ấy cao cả quá, vĩ đại quá, nó khiến cho tôi phải thao thức, phải suy tư và tôi ước gì có một tình yêu đẹp như tình yêu của A Tú hiện diện trên cõi đời này, vì tôi mà hy sinh...nhưng tôi biết đó chỉ là mơ ước, sẽ mãi mãi không có một tình yêu như vậy trên thế gian này nữa vì nó là độc quyền của A Tú và nó đã theo cô ấy xuống cõi xa xăm của thế giới thì làm sao còn hiện diện trên dương gian nữa vì vậy mơ ước cũng chỉ là mơ ước mà thôi.

1 thg 12, 2010

Cảm xúc – P.7 Cái gì là HT, cái gì là NN, cái gì là quốc gia đại sự, LBO đều không cần quan tâm đến, trong lòng huynh ấy bây giờ chỉ có hình bóng người con gái ấy

Muội không phải đã từng nói sao.
A Tú có thể vì huynh
cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi việc.
Muội sợ, nếu như muội thật sự ngủ đi rồi…
Muội vĩnh viễn…
vĩnh viễn không còn gặp lại huynh nữa.

Tình yêu là thứ làm cho con người ta biết hy sinh, biết hối tiếc và biết đau thương. Nếu bạn không cam tâm vì người mình yêu mà chấp nhận tất cả, chấp nhận gian khó, chấp nhận đớn đau thì bạn cần phải xem lại thứ tình cảm mà bạn gọi là tình yêu.

A Tú, tỷ đang yêu, tỷ đang sống cùng tình yêu và chỉ có một mình tỷ mới có đủ trình độ để cảm nhận vị ngọt của tình yêu và vị đắng chát của nó. Nếu nói tỷ đau khổ vì yêu cũng không đúng, mà nói tỷ hạnh phúc vì yêu lại càng không đúng. Cái thứ cảm giác mà tỷ đang sở hữu chỉ riêng một mình tỷ cảm nhận được. Đó là thứ cảm giác đau đớn vì chất độc hoành hành cơ thể, đau đớn vì sợ phải vĩnh viễn không còn được nhìn thấy LBO, đau đớn vì tình yêu sắp bị chia cắt bởi lưỡi hái tử thần, nhưng tỷ đang hạnh phúc vì tỷ đã giúp được LBO thoát được sự trừng phạt của hoàng thượng, tỷ hạnh phúc vì đang được nghe những lời thật lòng của người yêu, tỷ hạnh phúc vì người mà tỷ yêu thương đang đau xót cho tỷ như chính người ấy bị trúng độc, tỷ hạnh phúc vì tỷ đã được nhìn thấy người mà tỷ yêu thương đã bình an ngồi trước mặt tỷ và tỷ hạnh phúc khi được chính đôi tay mình có thể sờ lên khuôn mặt thân thương ấy, được nằm trong vòng tay ấy...tất cả, tất cả những điều hạnh phúc ấy đã đánh tan sự đau khổ. Hạnh phúc của tâm hồn tỷ đã đánh thắng cái khổ đau của thân xác, tỷ đã tuyên chiến với thần chết, nhất định chờ người yêu tìm thuốc giải quay về. Đó chính là sức mạnh của tình yêu. sức mạnh ấy có thể chiến thắng ngàn vạn quân mã và có thể chiến thắng tất cả những gì gọi là lý tưởng từ xưa đến nay được đặt ra:
Tất cả những chuyện đó, bây giờ không còn quan trọng bằng muội nữa.
Mất đi muội.
Huynh sẽ mất đi tất cả.
Sư huynh không thể không có muội bên cạnh.
Phải, cái gì là HT, cái gì là NN, cái gì là quốc gia đại sự, LBO đều không cần quan tâm đến, trong lòng huynh ấy bây giờ chỉ có hình bóng người con gái ấy, hình bóng đã vì huynh mà uống hết ba ly rượu độc, hình bóng đã vì huynh mà nghĩ đến công việc huynh đang làm, hy sinh cho huynh đến phút cuối cùng còn bảo huynh hãy đi lo cho quốc gia xã tắc, hình bóng mà nhiều và rất nhiều lần đã hy sinh cho huynh không một chút do dự... cái hình bóng ấy giờ đang nằm thoi thóp trên giường bệnh kia chiến đấu với tử thần cũng vì sợ huynh sống một mình cô đơn trên thế gian. Kìa, có phải trái tim huynh đang rỉ máu đau đớn vì người con gái huynh yêu vì huynh mà khổ. Có phải huynh đang tự trách bản thân mình không thể bảo vệ nổi cho người mình yêu, có phải huynh đang dằn xé tâm can vì một chút ích kỷ mà đẩy người con gái huynh yêu vào chốn khổ đau, có phải huynh khổ sở vì chính huynh là nguyên nhân gây cho người con gái huynh yêu phải hứng chịu nỗi đau về thể xác và tinh thần.

LBO ơi LBO, nếu tình yêu là toàn vẹn thì sẽ không có sự quý trọng trong tình yêu. nếu tình yêu là tuyệt đẹp thì con người ta sẽ không biết quý trọng tình yêu và còn xem thường nó nữa. Có phải giờ đây huynh đang cảm thấy sợ hãi không? Sợ sẽ mất đi A Tú mãi mãi? Tình yêu nếu không gặp trắc trở thì sẽ khó mà nhận ra, có phải giờ đây huynh đã thấy tình yêu mà huynh dành cho A Tú là to lớn, lớn đến nỗi huynh không cần gì nữa cả mà chỉ hy vọng A Tú không có mệnh hệ nào, để ngày ngày huynh được nhìn thấy cô ấy. Đó chính là tình yêu, tình yêu mà con người ta chỉ nhận ra được khi hoạn nạn mà thôi.

Cảm xúc – P.7 Free verse (khongmuontruongthanh - DAN)

Sen đem bài viết của bạn khongmuontruongthanh về từ box Cảm xúc phim cho cả nhà cùng đọc nè.

Nước mắt rơi trong nghẹn ngào tức tưởi
Đâu còn sư huynh lau nước mắt
Nước mắt huynh còn nuốt vào tim
Đâu còn tay lau khô lệ muội
Lệ muội rơi đó, lệ huynh đâu?
Lệ huynh không rơi chỉ chảy ngược
Chảy vào tâm khảm, chảy vào tim
Chảy vào gấu áo muội gấp hôm qua
Chảy vào chăn ấm muội xếp gọn
Chảy vào đôi hài muội khâu
Chảy vào nghiêng bút muội mài
Chảy vào trang giấy muội gấp
Chảy vào......chảy vào........
Chảy vào hoa phòng chảy cả rèm châu

Mang tương tư gởi theo nụ cười
Mang nước mắt gởi vào nỗi nhớ
Mong là cát bụi tiễn chân người đi
Muội đau! Hay chăng huynh cũng sầu
Sầu hơn xuân thủy chảy hoài không dứt
Sầu hơn núi cao nhìn mãi vô tận

Trách.....

A Tú ngốc! Sao bảo huynh cười?
Sao bảo huynh không được nhớ?
Sao bắt huynh sống trọn vẹn từng ngày?
Sao mong bên huynh, không danh phận?

Hận.....

Sao không để ta yêu nàng lần nữa
Không để ta mân mê đôi má tròn
Không cho ta sờ đôi tay ấm
Không để ta nâng nhẹ nụ cười nghiêng
Không để ta hứng châu trên mắt
Không cho đôi tay vuốt tóc muội
Không cho ta nghiêng đầu nhìn đôi mắt trìu mến

Để ta còn...

Ghi nhớ đó - nụ cười Vương A Tú
Tay còn lưu mùi hương phấn đào
Mắt còn miên man cái nhìn trìu mến
Mái tóc hoa đào còn phất trên tay
Đôi má tròn căng đầy yêu mến
Nhớ lắm muội! Tiếng thì thầm "sư huynh"
Sao có thể quên đôi mắt ngấn lệ
Rèm châu, hoa chúc xé lòng muội
Nấm mồ, vệ cỏ nát lòng ta
Thà để ta mãi mãi cô độc
Hơn cướp muội đi, lòng trống trải
Miên man nỗi nhớ, tưởng khởi tình
Ly biệt tương tư, sầu ai hay?
Duyên muội - tình huynh vốn không vẹn
Lai sinh có gặp mong uyên ương
Để lòng thôi khắc khoải bóng người
Đêm trở mình, nước mắt thôi chảy ngược
Mực không còn đọng trong nghiêng sầu
Bàn tay thôi lạnh hương tóc mây
Phấn đào không buồn thắm má tròn
Bờ vai thôi run mắt thôi đau..........
Sen cảm thấy bạn khongmuontruongthanh cảm nhận rất sâu sắc về Ôn Tú. Phải, bạn nói rất đúng, chỉ duy nhất Vương A Tú mới có tình yêu như thế mà thôi.

5 thg 11, 2010

Tình yêu của Lưu Bá Ôn dành cho A Tú

Có thể ngay từ phần đầu chúng ta có cảm giác Lưu Bá Ôn chỉ xem A Tú là tiểu sư muội. A Tú tỷ xuất hiện ở phần 1 với mong muốn cùng sư huynh kết tóc se duyên, nhưng trớ trêu thay kaka lại từ chối vì không muốn liên lụy tỷ tỷ. Tỷ tỷ đã chấp nhận ở bên cạnh sư huynh với danh nghĩa là tiểu sư muội. Nhưng mà thật ra kaka rất yêu tỷ tỷ, tình yêu của kaka dành cho tỷ tỷ là thứ tình yêu không cần phải dùng những lời mật ngọt, mà tình yêu của kaka chỉ thể hiện bằng hành động thôi. Khi đi xem hát, kaka nhẹ nhàng cầm tay tỷ tỷ mà lại giả vờ không biết, rồi khi ánh mắt hai người bắt gặp nhau, cái nhìn trìu mến thì trong giây phút đó, không gian xung quanh không còn ảnh hưởng gì đến hai người nữa. Trong mắt của hai người chỉ dành cho đối phương mà thôi. Có thể chúng ta đều nghĩ tỷ tỷ rất yêu sư huynh, chủ động ôm sư huynh mà quên đi mất tình yêu của kaka dành cho tỷ tỷ. Hơn ai hết, khi tỷ tỷ bị người khác làm hại, kaka là người lo lắng nhất, đứng ngồi không yên, mất hết tinh thần. Từ lâu địa vị của tỷ tỷ trong lòng kaka đã không còn là tiểu sư muội bé nhỏ ngày nào chỉ biết lén nhìn sư huynh mà không chuyên tâm học đạo, mà tỷ tỷ giờ đã trở thành phu nhân trong lòng của huynh ấy, một người mà không ai có thể thay thế vị trí được. Kaka cũng thường hay ôm tỷ tỷ và còn làm thơ tặng tỷ ấy nữa chứ. Có thể là tỷ tỷ đã hy sinh cho kaka rất nhiều, nhưng vì tỷ tỷ mà kaka cũng đã làm nhiều chuyện không kém. Có ai hiểu được cảm giác của kaka khi biết mình được giải độc bằng chính đôi mắt của tỷ tỷ, huynh ấy chết lặng và đau khổ đến cùng cực, lo lắng cho tỷ tỷ khổ sở đến mức nào. Rồi khi tỷ ấy đã chết đi, kaka đã tiều tụy và đau khổ đến thế nào, thần trí bất minh. Cũng vì muốn đối phó với kaka mà biết bao nhiêu kẻ thù đã nhằm vào tỷ tỷ mà lợi dụng, điều khiển tỷ. Cũng vì tỷ tỷ là nhược điểm của kaka nên mới bị người ta làm hại. Không phải A Tú tỷ xuất hiện bên cạnh kaka chỉ là vật trang trí, mà tỷ tỷ ở bên cạnh kaka với tư cách là phu nhân của huynh ấy, là người hiểu huynh ấy và sẵn sàng hy sinh vì huynh ấy!

1 thg 11, 2010

P.5 - Không có tỷ tỷ ở bên, tinh thần của kaka không thể yên, không thể tính toán ra được gì hết


Hôm nay nhìn xem cảnh kaka nhớ về những hồi ức tốt đẹp của mình và A Tú tỷ, nhìn cảnh kaka lo lắng cho A Tú tỷ, mình thấy thương kaka thật. Những lo lắng của kaka dành cho A Tú tỷ đủ để chứng tỏ vị trí của A Tú tỷ trong lòng kaka có tầm quan trọng như thế nào rùi. Cuối cùng thì kaka cũng có thể vui mừng trở lại khi thấy A Tú tỷ đã bình an trở về (kaka chưa biết A Tú tỷ bị trúng tà rùi). Khi A Tú tỷ đòi đi theo Ôn kaka gặp Triệu Quân Dụng, Vượng Lai liền bảo rằng nhất định Ôn kaka sẽ dẫn A Tú tỷ theo vì kaka không thể nào bỏ lại tỷ ấy một mình nữa. Khi không có tỷ tỷ ở bên, tinh thần của kaka không thể yên, không thể tính toán ra được gì hết. Chỉ có A Tú tỷ ở đây thì tinh thần của kaka mới ổn định mà tính toán cho đại cuộc. A Tú tỷ nghe những lời đó mà không vui sướng mới lạ. Còn kaka, dù không nói ra thì cũng đủ biết từ lâu kaka đã không thể nào mà sống một ngày không có A Tú tỷ. Thấy chưa, mới vắng tỷ tỷ có mấy ngày mà kaka tiều tụy đi thấy sợ lun. Ngày mai không biết tới khúc A Tú tỷ định kill kaka chưa nữa, nhưng cũng may là kaka đã tính được và tương kế tự kế giải bùa cho A Tú tỷ. Nhìn cảnh A Tú tỷ khóc mà kaka vào ôm vào lòng mà an ủi nhìn cool quá.
Còn ĐS chắc là người đã điều khiển A Tú tỷ. Nhưng với tài trí của kaka thì chắc chắn sẽ đoán được và giải bùa cho tỷ ấy thui. Không biết tập ngày mai đã có cảnh đó chưa nữa. Tội nghiệp A Tú tỷ, học cùng thấy với kaka mà hai người ở hai mức độ khác nhau. Chính vì vậy mà tỷ tỷ mới bị người ta lợi dụng để khống chế. Vì A Tú tỷ chính là nhược điểm của đại quốc sư. Kaka luôn là người suy nghĩ thấu đáo, mưu sâu và nhiều kế, nhưng khi A Tú tỷ bị hại, thì kaka tinh thần bất tịnh, mất hết phương hướng. Chính vì thế mà mấy kẻ thù đó mới hại kaka bằng cách khống chế tỷ ấy. Tội nghiệp tỷ tỷ, những người muốn hãm hại Lưu Bá Ôn đều nhắm vào tỷ ấy, vì họ biết tỷ tỷ chính là nhược điểm của Ôn ka, tỷ tỷ là người kaka yêu nhất trên đời, tuy rằng ka chưa từng nói ra ba từ đó với tỷ tỷ, nhưng kẻ mù cũng nhìn thấy, kẻ mất tri giác cũng có thể cảm nhận thấy A Tú tỷ ở trong lòng kaka quan trọng như thế nào!

31 thg 10, 2010

P.5 - Ah Xiu tuyệt bút


Sống nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho sư huynh
Chết nguyện cùng chung một huyệt với sư huynh
Tuyệt đối đừng cứu sống tôi
Kiếp sau nguyện làm phu thê với sư huynh
A Tú tuyệt bút

Cảm xúc - Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn- Ran Mori, Vương A Tú, hai cô gái, hai xã hội, một tình yêu

Có lẽ khi các bạn thấy tôi viết về chủ đề của mình các bạn sẽ ngạc nhiên lắm. Các bạn fan của truyện tranh Thám tử lừng danh Conan sẽ thắc mắc A Tú là ai mà lại đồng hành cùng Ran Mori của truyện tranh như vậy? Các bạn đừng nghĩ ngợi nhiều bây giờ tôi sẽ viết lên điều đó.
Tuy tuổi tôi không còn là tuổi teen nữa nhưng tôi rất yêu mến truyện TTLD Conan, mỗi tháng tôi đều mong chờ ra cuốn mới, dù trên mạng đã có đến tập 70, 71...nhưng tôi không xem mà chỉ chờ để được cầm trên tay tập tiếp theo dù mới chỉ là tập 68 nhưng rất hạnh phúc vì khi ấy tôi có thể vừa nằm võng vừa từ từ đọc nó, cảm giác rất thú vị. Tôi vốn dĩ xem truyện rất lâu, vì vậy cứ bị mấy đứa cháu hối thúc hòai để đưa cho nó xem, vì khi mua về tôi dành của nó trước mà. Không biết từ bao giờ tôi rất yêu mến nhân vật Ran Mori trong truyện, sao tôi thích tính cách của cô bé này quá, tuy hơi cứng ngắc một chút, tuy hơi hung dữ một chút nhưng điều đó không làm sao che lấp đi một trái tim nhân hậu và một trái tim yêu chung thủy.
Ran yêu hết lòng, dù tình yêu ấy ở xa vời với cô bé, người mà cô yêu đã rời xa cô ở một phương trời mà cô không biết đến, không với đến, dù người ấy vẩn ở bên cạnh mà cô không hề hay biết.
Khi thấy có người mặc một chiếc ao len rất đẹp, cô bé đẽ mượn nó và tỉ mỉ ngồi đan mong sao mùa đông đến người mà cô yêu có thể mặc nó. Tình yêu của cô bé đã được truyền vào từng mũi kim đan cho đến lúc hoàn thành chiếc áo, không biết bao nhiêu mũi kim đã kết nên thứ tình yêu mãnh liệt ấy, và người cô yêu đã bận nó hay bận chính tình yêu của cô bé.
Trong lòng cô bé Ran hiểu chứ, cô bé hiểu người cô yêu có thể sẽ không quay về, có thể cô bé sẽ mất đi mãi mãi người yêu, nhưng cô bé vẫn hy vọng, vẫn ấp ủ, vẫn mong chờ và những điều đó đã càng nuôi lớn tình yêu của cô bé, lớn đến nổi tạo nên một sức sống mãnh liệt của niềm tin và hy vọng trong lòng cô bé. Cô bé hy vọng một ngày nào đó người cô yêu sẽ đứng trước mặt cô và nói "Ran Mori, mình đã trở về, mình không bao giờ rời xa cậu nữa." Niềm tin ấy hiện rõ trên khuôn mặt cô bé, mỗi khi thấy bóng dáng ai hao hao giống với người mà cô ấy yêu lập tức cô bé chạy đi tìm kiếm, nước mắt tuôn trào trên khéo mắt vì thất vọng. Vì muốn gặp người mình yêu cô bé có thể bất chấp nguy hiểm, bất chấp khổ đau mong sao trước mặt mình chính là người con trai ấy. Có những lúc tôi quặng lòng vì nhìn thấy nước mắt của cô bé khi thất vọng lủi thủi một mình trên đường phố vì không tìm thấy người mình yêu. Tôi thật sự cảm phục trước một thứ tình yêu tuy không nói ra nhưng hàm chứa một thứ tình cảm lớn lao hơn biển ấy. Vì sao cô bé ấy lại có thể có một thứ tình yêu mãnh liệt và vĩ đại đến thế, có lẽ sẽ không ai có thể giải thích được vì đơn giản cô ấy là Ran Mori, chỉ bản thân cô ấy có tình yêu ấy thôi. Nhưng khi xem phim Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn, tôi đã bắt gặp một tình yêu vĩ đại như cô bé Ran, đó là tình yêu của cô tiểu sư muội A Tú đối với sư huynh của mình, Lưu Bá Ôn.




Vương A Tú yêu Lưu Bá Ôn từ cái ngày đầu còn cùng nhau học đạo với sư phụ trên núi. Cứ ngỡ rằng cô sẽ quên LBO khi ông nhiều năm bôn ba chinh chiến cùng Chu Nguyên Chương đánh đuổi quân Nguyên kiến lập giang sơn Đại Minh. Nhưng không ngờ A Tú đã tìm kiếm sư huynh của mình và quyết chí thành thân với ông. LBO không chịu cưới cô vì vai mang trọng trách an bang trị quốc, hơn nữa gian thần trong triều rất nhiều, ông gần vua như gần cọp không biết lúc nào mất mạng, ông không muốn liên lụy vợ con nên nhất quyết không cưới A Tú, dù rất mực yêu thương cô. Hơn nữa, một lý do quan trọng khiến LBO không cưới A Tú vì ông và cô khắc số. Nếu cưới nhau một trong hai người sẽ mất mạng, ông sợ vì lấy ông mà A Tú phải hy sinh.
Thấu hiểu được điều đó, A Tú tình nguyện ở lại bên cạnh LBO, nâng khăn sửa túi, ngày đêm chăm lo miếng ăn giấc ngủ cho ông mà không cần danh phận. Khi thấy ông gặp khó khăn hiểm nguy, A Tú sẵn sàng dùng chút tài mọn ra sức tháo gỡ, tìm cách giúp đỡ cho LBO, dù có lúc phải nguy hại đến tính mạng. Cô biết chứ, nhưng cô không sợ, miễn sư huynh cô bình an là cô vui rồi, sống chết đối với cô không là gì cả.
Tuy ngoài miệng A Tú luôn vui cười, chấp nhận mãi mãi là một tiểu sư muội bên cạnh LBO, nhưng trong thân tâm cô luôn mơ ước có một mái ấm gia đình thật sự, được làm vợ chính thức của người mà cô yêu thương, dù một ngày rồi chết đi, cô cũng cam lòng. Nhưng cô sợ LBO khó xử, nên cắn răng chịu đựng một mình, hy vọng lắm chứ nhưng không dám nói, không dám yêu cầu.
Trái tim người con gái khi yêu thật diệu kỳ. Vì người mình yêu cô gái ấy có thể làm tất cả mọi việc, dù hiểm nguy cận kề, dù biết trước phải đối mặt với tử thần người con gái ấy nhất định không lùi bước mà càng phấn đấu tiến về phía trước. Ran Mori trong TTLD Conan và Vương A Tú trong TCDT Lưu Bá Ôn là cô gái ấy. Dù hoàn cảnh khác nhau, xã hội khác nhau, độ tuổi khác nhau nhưng tôi cảm nhận được họ giống nhau đến lạ. Đó là sự giống nhau bởi họ có cùng một thứ tình yêu cao cả, họ cùng có một tình yêu trắc trở, một tình yêu đẫm nước mắt và một tình yêu đợi chờ. Giống nhau là cả hai đều hết lòng hy sinh cho người mình yêu, dù trắc trở họ vẫn hy vọng và đợi chờ, dù biết có mong manh. Họ đã làm tôi thật sự cảm động, thật sự khắc cốt ghi tâm, thật sự hoài nghi vì không biết ngoài đời thật có tìm thấy được tình yêu như họ không. Có lẽ sẽ rất hiếm hoi để tìm thấy tình yêu như Ran và A Tú vì chỉ duy nhất họ mới có thứ tình yêu cao cả ấy mà thôi. Tôi yêu nhân vật nên tôi luôn hòa mình cùng nhân vật, khóc cùng nhân vật, cười cùng nhân vật, hạnh phúc cùng nhân vật, khổ đau cùng nhân vật để rồi thổi đến những làn hơi cảm xúc mà nhân vật mang lại chia sẻ đến mọi người xung quanh, hy vọng bạn và tôi sẽ có cùng chung cảm xúc như vậy.



PS: Chị ơi, lúc nãy chị em mình vừa nói chuyện xong, phải công nhận là tốc độ lan truyền “bản gốc” trên mạng quả thật kinh hoàng, sinh sôi nhanh hơn cả cấp số nhân! Liệu rồi đây ai sẽ biết đâu là tác giả chính thức của những cảm xúc này? Ngay cả bản thân tác giả là chị cũng không thể ngờ! Em rất vui vì được sự cho phép của chị để “sao” một bản vào nhà! Đây là bản sao dưới sự đồng ý của tác giả, nên em xin gởi lời cảm ơn đến chị, và cũng xin bày tỏ một số cảm xúc của cá nhân sau khi đọc xong bài “Thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn- Ran Mori, Vương A Tú hai cô gái, hai xã hội một tình yêu”.

Em không phải là fan của TTLD Connan như chị, cho nên đối với tình yêu của Ran Mori em chỉ có thể cảm nhận đúng, chính xác và đầy đủ không hơn, không kém những dòng cảm xúc mà chị đã bày tỏ. Bây giờ em mới hiểu, em nghĩ nhỏ bạn em cũng có cảm xúc như vậy. Từ trước tới giờ, tình yêu của A Tú dành cho sư huynh Lưu Bá Ôn là tình yêu đẹp nhất, chân thành nhất và trong sáng nhất bất chấp cả không gian và thời gian, cho dù là quá khứ hay tương lai cũng sẽ không bao giờ có một tình yêu nào đẹp hơn tình yêu của A Tú dành cho Lưu Bá Ôn, A Tú và Lưu Bá Ôn mãi là cặp đôi đẹp nhất trên thế gian này. Cho nên em có rất nhiều cảm xúc muốn chia sẻ với mọi người nhưng có lẽ em không nên để đứa bạn bước vào thế giới này, vì bạn em vốn dĩ không thuộc về thế giới này. Trong mỗi người luôn có những chuẩn mực riêng, đôi khi cái đối với người ta là báu vật vô giá nhưng đối với mình lại không có một chút giá trị gì. Em cảm thấy tình yêu của A Tú rất đẹp, mối tình của quốc sư Đại Minh triều và tiểu sư muội Vương A Tú rất đẹp, rất đẹp, nhưng nếu không phải người trong nhà, nếu chưa từng xem Lưu Bá Ôn, nếu chưa từng dùng trái tim để đến với cuộc tình này, nếu chỉ qua người khác để biết đến…thì cho dù người ta có ca tụng đến đâu mình cũng sẽ chỉ có thể tiếp thu trong một giới hạn nhất định, mà cảm xúc là bất tận, vô vàn không thể cân đo đong đếm. Đơn giản vì người ngoài cuộc họ tiếp nhận cuộc tình này bằng con mắt, bằng lỗ tai qua những lời nói, những dòng chữ này, còn cả nhà mình đến với cuộc tình này bằng trái tim, một trái tim dạt dào cảm xúc, tình yêu mến dành cho A Tú tỷ và Ôn kaka.
Tuy em là người ngoài trong cuộc tình của Ran Mori và Connan chị vừa kể nhưng em là người trong nhà của Ôn ka và A Tú tỷ, em rất vui vì là một thành viên của gia đình và có thêm một người chị như chị! Cảm ơn chị!