Liu Bo Wen - Ah Xiu

Liu Bo Wen - Ah Xiu
Eric Huang Shao Qi - Pally Jian Pei En

22 thg 1, 2011

Cảm xúc - Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn - Hàn Quan Lệ

Bài dự thi Cảm xúc phim 22 của ss Sen:

Hôm nay, cái se se lạnh của mùa đông làm tôi hơi chút rung mình, nhướn người qua khung của sổ, tôi nhìn xuống đường, đường phố tấp nập của mùa lễ hội. Các đôi trai gái vui vẻ trong các bộ phục trang bắt mắt dạo đi trên phố thị, bất giác tôi mỉm cười vì thấy mình cô độc. Như thói quen, tôi bật đĩa và nghe những bản nhạc mà mình yêu thích, tiếng hát của Hồ Ngọc Hà cất lên, làm tim tôi như ngừng đập vì nghe đâu đây nỗi đau của sự ly biệt.

Đêm đi qua, sao tim buốt giá
Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ một đời
Em yêu anh, yêu không hối tiếc
Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương
Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi
Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào
Dù lòng vẫn biết là thế.....mà vì sao em vẫn không thể quên
Em không thể quên được người....
Xin cho em quên, xin cho em quên
Em thôi quay nhìn lại
Xin cho em quên, xin cho em quên
Em...thôi không nhung nhớ
Lời bài hát cùng cảm xúc của nó làm tôi nhớ đến bộ phim mà mình rất yêu thích Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn. Tôi yêu thích bộ phim này không phải vì cốt truyện hay, tạo hình đẹp mà đơn giản vì tôi đồng cảm với cặp đôi Lưu Bá Ôn và tiểu sư muội A Tú, một cô bé hiền lành dễ thương và có phần thật thà ngốc nghếch. Tình yêu của họ trãi qua ngàn trùng sóng gió cứ ngỡ chặn cuối cùng họ sẽ được tay trong tay, bước đi du ngoạn giang sơn nhưng ngờ đâu chính vì cái bản chất lương thiện của A Tú mà tình yêu của họ mãi chia cắt trong chính ngày họ quyết định sẽ là của nhau.
Cái giá lạnh của mùa đông thường làm cho con người ta tương tư và sầu não. Người không một mảnh tình thì ngồi trong chăn ấm và nhấp nháp vài miếng bánh cùng tách trà nóng hổi, hạnh phúc bình dị nhưng người có tình yêu nhưng người yêu đã mãi mãi ra khi tình yêu của họ còn nồng say thì cái cảm giác lạnh giá lúc này là một thứ thuốc độc không nặng và không nhẹ. Nó chỉ tim vào tâm hồn người ở lại một chất độc ly biệt, chất độc tiết nuối, nhớ nhung khôn nguôi, chất độc lạnh giá của tâm hồn và chất độc khổ đau. Lưu Bá Ôn có lẽ đang bị cái chất độc ấy hoành hành, trông dáng vẻ và khuôn mặt anh thật đau khổ. Một tâm hồn vật vã nhớ thương da diết và khổ đau trong một thể xác mệt mỏi rã rời.
Phải, giờ đây, Lưu Bá Ôn đau khổ biết bao nhiêu khi không thể chấp nhận sự thật là A Tú đã mãi mãi bỏ anh mà đi. Ngày cũng như đêm Lưu Bá Ôn nhìn vật nhớ người, cái bóng dáng mỏng manh nhưng đầy nghị lực ấy không một lúc nào biến mất trong đầu óc của anh, nước mắt không khóc mà chảy mãi trên má của anh, kỷ niệm chợt ùa về….
Tú: Sư huynh…
Ôn: A Tú
Tú: Sư huynh, nếu có kiếp sau, huynh có chịu ăn những món muội nấu không?
Ôn: Huynh chịu mà, huynh muốn đời đời kiếp kiếp đều ăn những món do muội nấu. Nếu có kiếp sau chúng ta nhất định làm phu thê.
Phải rồi, trên đời này ngoài muội ra thì không có ai có thể nấu ăn ngon như vậy, ngoài muội ra chẳng có một ai có thể hiểu rõ huynh mà nấu vừa khẩu vị cả, chỉ có muội, một mình muội mà thôi.
……
Tú: Sư huynh, huynh gặp phải khó khăn…muội càng không thể đi. Nếu huynh khi quân
muội sẽ cùng huynh đi ngàn dặm.
Vận mệnh chính là muốn chúng ta trở thành sư huynh muội
Vận mệnh chính là muốn chúng ta bạc đầu giai lão
Vận mệnh, hai chữ ấy đã cướp đi A Tú của Lưu Bá Ôn mãi mãi. Có ai hiểu cho tâm trạng của Bá Ôn lúc này không? Một thứ tâm trạng chán chường tột độ, một tâm trạng phẫn uất tột độ và cuối cùng là một tâm trạng đau khổ tột độ. Nếu có thể chết đi, Bá Ôn cảm thấy là ân huệ.

Giống như bài hát ấy, chỉ khác ở đối tượng.
Đêm đi qua, sao tim buốt giá
Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ một đời
Em yêu anh, yêu không hối tiếc
Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương
Lời bài hát ấy lại cất lên làm tôi như đau cùng nỗi đau của Lưu Bá Ôn, cùng anh nhớ về A Tú, cùng anh nhìn lên bầu trời xa xăm muôn ngàn vì sao lấp lánh, có lẽ nơi ấy có riêng một tòa lâu đài cho cô tiểu sư muội thơ ngây, ngốc nghếch nhưng đáng thương trú ngụ.
Và từng đêm, rồi từng đêm, bên ngoài trời đang mưa, cái giá lạnh của những giọt nước cùng cái khí trời ẩm ướt làm cho trái tim người ở lại đang chịu nỗi đau của sự cào cấu từng vết từng vết đến mức cứ ngỡ sẽ lịm tắt vì nỗi đau ấy. Giờ đây, trong căn phòng vắng lặng này chỉ một mình Bá Ôn chơi vơi, nửa đêm thức giấc, giọt lệ trên má lại chực chờ rơi xuống, từng kỷ niệm xưa lại ùa về. Còn đâu nữa, giấc mơ cùng nhau du ngoạn giang sơn, cùng nhau tìm về nơi thâm sơn cùng cốc vui hưởng cuộc sống, còn đâu nữa nụ cười ấm áp, còn đâu nữa đôi mắt to tròn đen nháy đôi mắt mà “Trong mắt của sư huynh, đôi mắt của muội là đẹp nhất, đẹp nhất trên thế gian này. Năm xưa lần đầu tiên lúc sư huynh nhìn vào mắt muội, bắt đầu kể từ lúc đó, huynh đã thích muội rồi. Mỗi lần huynh nhìn thấy muội, trong mắt huynh chỉ có hình bóng của muội.” Giờ đây đôi mắt ấy mãi mãi khép chặt trong cõi vĩnh hằng. Bá Ôn không muốn nhìn thấy muội ra đi như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp giống như cha mẹ nó sao?

A Tú, muội đã không giữ lời hứa với sư huynh rồi, muội đã không giữ lời hứa, thật sự là như vậy. Muội có biết, giờ đây sư huynh như thế nào không?
Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi
Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào
Dù lòng vẫn biết là thế...mà vì sao em vẫn không thể quên
Em không thể quên được người....
Lời bài hát lại cất lên, tôi cứ ngỡ hai đất nước hai con người giờ đây thật gần và gần đến mức tôi có thể cảm thấy nỗi đau của Lưu Bá Ôn, tôi có thể nhìn thấy giọt nước mắt của anh, tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của một kẻ đáng thương đang phải chịu dày vò của sự mất mát.
Sư huynh thật sự không thể nào tin là muội thật sự rời xa huynh vĩnh viễn, quanh đâu đây, hơi ấm của muội vẫn còn phảng phất, tiếng gọi trìu mến quen thuộc ngày nào của muội như văng vẳng bên tai “sư huynh”, nụ cười, ánh mắt…tất cả vẫn như còn đó nhưng sao huynh không thể với tới muội được, không thể ôm muội vào lòng như ngày nào được nữa. Sư huynh làm sao có thể chấp nhận sự thật này đây! Sự thật là muội không còn bên cạnh huynh nữa. Cái cảm giác này thật khó chịu, khó chịu hơn vạn tiễn xuyên tim, thà một lần cho huynh được chết đi trong nhè nhàng còn hơn để huynh phải đớn đau, dằn vặt trong cô đơn, trong nỗi đau mất muội.
Lưu Bá Ôn này đã nợ ân tình muội quá nhiều, chỉ vì lo cho đại nghiệp an bang trị quốc mà phụ tấm chân tình của muội hết lần này đến lần khác, muội không trách sư huynh nhưng huynh tự trách bản thân mình. Giờ đây, khoảng khắc không có muội, huynh chỉ muốn được nắm tay muội dưới hoàng tuyền nhưng cũng chính vì nghiệp lớn, mà ước mơ nhỏ nhoi ấy cũng không thực hiện được, nhưng thà để huynh được chết cùng muội mà bớt đi nỗi khổ mất mác hiện giờ còn hơn để huynh sống như chiếc bóng dật dờ trong hoang vắng, trong nước mắt, trong sầu đau. Muội có biết không A Tú, sư huynh rất nhớ thương muội.
Giờ này, muội thế nào rồi, Bá Ôn chỉ như chiếc bóng dật dờ qua lại trong căn phòng trống trải này, từng khoảng khắc chỉ nhớ về muội, nhớ về những tháng năm ngọt ngào bên nhau. Cái cảm giác vết thương như đang bị người khác cứa sâu thêm vào mãi, đau đớn quá muội có biết không? Đời của Bá Ôn chỉ có mỗi A Tú, mất A Tú là mất đi tất cả, mất cả linh hồn và thể xác. Giờ đây mặc kệ tất cả, mặc kệ là đại Quốc sư, mặc kệ giang sơn, và mặc kệ gì gì đi nữa, Bá Ôn chỉ muốn muội sống lại bên cạnh Bá Ôn, cùng trò chuyện với Bá Ôn như lúc xưa, cùng được ăn món ăn muội nấu, cùng nắm tay muội đi đây đó, cùng muội vào sinh ra tử, cùng muội ngắm ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Bá Ôn ước gì giờ đây được mặc trên người những chiếc áo do muội giặc mới thơm mát làm sao, Bá Ôn ước muội đang đứng đó bên chiếc giường và trãi ra giường thẳng thớm cho Bá Ôn có một giấc ngủ an lành, Bá Ôn ước…Giờ đây những điều ước ấy trở thành lớn lao quá, Bá Ôn không còn với đến được nửa, Bá Ôn bất lực hoàn toàn, buông tay rồi. Biết là A Tú, muội đã mãi mãi rời xa sư huynh, vĩnh viễn rồi nhưng Bá Ôn đã làm cho muội một chiếc hàn bằng băng để mãi được nhìn thấy muội, mãi mãi không bao giờ mất muội. Chiếc hàn băng này chính là nước mắt của sư huynh kết thành, giọt nước mắt của tình yêu huynh dành cho muội, A Tú. Giọt nước mắt ấy chính là thứ tinh hoa của tình yêu, một tình yêu bất diệt. Giờ đây, tình yêu của huynh đang bao bọc muội, không để muội bị hủy hoại, vẫn giữ nét đẹp, sự thanh khiết cho muội như ngày nào bên cạnh huynh dù 10 năm hay 20 năm, tình yêu của sư huynh vẫn mãi bên cạnh muội, sẽ không già, không chết, nó là vĩnh cữu.
Biết rằng cuộc sống chỉ là vô thường tạm bợ, sống và chết chỉ trong gang tất nhưng cái chết của muội làm cho lòng Bá Ôn tan nát. Huynh rất hy vọng muội có thể mở to mắt ra một lần nữa nhìn sư huynh một lần nữa. Huynh rất muốn được nhìn thấy lại nụ cười của muội. Muội biết không chỉ cần huynh nghĩ tới cả đời này không còn được nhìn thấy muội nữa lòng huynh rất đau. Có lẽ người chết đi chỉ đau lòng trong lúc ấy, nhưng người ở lại thật sự đau khổ gấp nghìn vạn lần. Bá Ôn là thế! Yêu A Tú, từ ngày đầu gặp gỡ, cái nhìn đầu tiên đã làm xao xuyến con tim ấy và trãi qua nhiều năm bên nhau cùng chịu hoạn nạn gian khó, tình yêu sâu nặng ấy nói sao cho hết. Dẫu biết mãi mãi cách xa nhưng Bá Ôn vẫn cố níu kéo…

“A Tú, sư huynh đã giúp muội chuẩn bị Hàn Băng Quan rồi. Mai táng muội trong Hàn Băng Động. Sư huynh biết muội rất thích đẹp vậy thì thân xác của muội có thể ở trong động băng này mãi mãi cũng sẽ không rửa nát. Muội không chỉ mãi mãi ở trong tim huynh mà thân xác của muội cũng có thể luôn được nguyên vẹn mãi mãi xinh đẹp. Huynh biết kiếp này cực khổ cho muội rồi, đều là huynh liên lụy muội. Kể từ giây phút muội ở cạnh huynh trở đi muội luôn dùng tính mạng mình để đối đãi huynh nhưng mà sư huynh lại không thể báo đáp muội được gì. Kiếp này là sư huynh phụ muội!”
Không có gì đau khổ hơn khi người yêu ra đi mà người ở lại chưa làm gì được cho cô ấy. Cái cảm giác sự hi sinh của cô ấy luôn quấn lấy, luôn hiện diện và cảm giác như có lỗi vì phụ một tấm chân tình thì thật khó chịu. Tôi không là Lưu Bá Ôn nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau mà ông phải chịu đựng khi A Tú mất đi. Ngoài kia, tiết trời mùa đông, những chiếc lá xạc sào rơi xuống, từng cơn giá thoáng thổi qua, sào sạc, sào sạc như bước chân ai đang đi như làm tăng thểm vẻ buồn cô quạnh, bất giác tôi rung mình. Có phải là A Tú không, có phải tỷ đã về để nhìn xem sư huynh của tỷ có sống tốt không, khỏe không. Thật khó nói biết bao trong giờ khắc này, sư huynh của tỷ thật sự không khỏe, cái bóng dật dờ ấy chỉ biết khóc than sầu khổ mà nhớ về tỷ, cái bóng ấy đang bước qua lại trong căn phòng vắng, đêm khuya chốc chốc lại tỉnh giấc bước đi… Chiếc Hàn Quan Lệ đã giữ mãi nét tinh khôi trên con người tỷ, nhưng không thể giúp Lưu Bá Ôn vui vẻ hạnh phúc như xưa, vì Hàn Quan Lệ chỉ duy trì thể xác của tỷ mà không đem tỷ về bên cạnh huynh ấy được. Có lẽ giờ đây tinh thần của huynh ấy đã cùng hòa quyện với tỷ trong Hàn Quan Lệ, cùng kết tinh thành một khối ngọc sang lấp lánh không bao giờ phai mờ trên dương thế. Nhân gian hữu tình nên các đôi yêu nhau dù gặp cách trở rồi bằng mọi cách họ cũng sẽ được gần nhau. Lưu Bá Ôn và A Tú cũng sẽ như thế.

thảo thương thư
Ôn tuyết di sương
niệm y nhân
tại hà phương